Saturday, September 29, 2012

Con đường mang tên tình yêu.

Có một con đường mang tên là tình yêu! Dường như đã tìm thấy một người để san sẻ vui buồn, một bàn tay để tiếp thêm sức mạnh, một ánh mắt cho ta thêm niềm tin vào cuộc sống, dường như đã thoát được nỗi cô đơn, dường như đã có được điều hạnh phúc dù biết rằng nó rất mong manh.
Con đường khi tôi bước một mình đếm những nỗi cô đơn, đếm trong từng cơn mưa, đếm trong ngọn gió đông. Con đường duyên số mà em đi với tôi một đoạn thôi. Mình đã từng có với nhau thật nhiều kỷ niệm trên con đường tình yêu em đi với tôi.

Tôi và em bây giờ là hai người xa rồi. Chia tay cũng là ngày em nhận lời yêu tôi, sao duyên số sắp đặt vậy được em nhỉ? Cơn gió đông của cuộc chia tay không ngừng theo tôi, nó làm lòng tôi lạnh ngắt. Tại sao nhỉ, em nói với tôi em có nỗi khổ, em đã chọn và em không thể quay đầu lại.
Tôi không biết nỗi khổ của em vì em không nói ra, nhưng dù thế nào thì em cũng đừng tự làm khổ mình em nhé. Em là người con gái bề ngoài thì tỏ ra cứng rắn mạnh mẽ nhưng bên trong tâm hồn thì lại yếu đuối. Yêu em 2 năm là khoảng thời gian tôi yêu và được yêu người thật tuyệt. Tôi là mối tình đầu của em, thật hạnh phúc vì mình yêu nhau và mình chia tay như thế này. Chia tay rồi nhưng tôi vẫn không ngừng quan tâm đến em, luôn biết tin em.
Ngọn gió vô tình đã đưa tôi đi, chắc đi làm rồi thì suy nghĩ sẽ thực tế hơn. Những lời em nói vẫn cứ in đậm cùng nỗi cô đơn, làm tôi không muốn đi tiếp con đường kia. Nhưng tôi đã nhận ra cuộc sống thật sự vẫn tiếp bước, xe thời gian vẫn cứ lăn.
Cách duy nhất giữ được tình yêu đó là sống vì tình yêu đó phải không em! Thành công để tình yêu đó trở thành ý nghĩa, vì yêu em nhiều tôi sẽ cố gắng để nói với em " vì yêu em đó "! Chúng ta cùng cố gắng. Tôi sẽ tiếp bước con đường tình yêu, em cũng thế nhé !
Bước đi trên phố nhớ em tôi cười. Nhớ lúc bên em, những buổi chiều trên bãi đá, buổi tối trên phố, cái lần đầu cầm tay em nhỉ, tôi cũng run vì lạnh thật đấy, lần nói anh yêu em cũng run lẩy bẩy, xong rồi thế nào mà mình yêu nhau em nhỉ?
Dù không còn gì mang theo trên quãng đường sắp tới, tôi vẫn có một người để quan tâm, có một nơi để nghĩ đến, và tin rằng ở nơi nào đó em cũng sẽ nghĩ về tôi, nghĩ đến tôi, giữ niềm lạc quan cho tôi vào những lúc tuyệt vọng... cố lên, tôi hứa sẽ cố gắng, tôi sẽ không dễ buông xuôi đâu, tôi sẽ thực hiện được mơ ước.
Hạnh phúc tan biến, tạm biệt nụ cười và đôi mắt ấy, với tôi mọi thứ quay lại điểm khởi đầu khi tôi chẳng là gì giữa cuộc sống.

No comments:

Post a Comment