7 năm qua, chưa một đêm nào anh ngủ ngon giấc. Cứ nhắm mắt lại
là từng chi tiết lại hiện lên trong đầu anh, rõ mồn một. Anh như thể đã sống
lại đêm đó, rất nhiều lần, nhưng anh chẳng thể làm gì để thay đổi mọi việc, anh
không thể làm vợ mình sống lại. Mỗi ngày qua đi là một ngày lương tâm anh bị
dằn vặt, cắn rứt. Anh mắc kẹt trong nỗi đau của quá khứ mà không sao thoát ra
được.
Thỉnh thoảng anh lại lấy ảnh chị ra ngắm nhìn, anh ngắm chị
nhiều tới nỗi bức ảnh bạc cả màu. Trong ảnh, chị vẫn cười thật tươi, thật hiền
từ. Rồi anh lại tự hỏi: "Ở trên trời, chị vui hay buồn? Chị có tha thứ cho
anh không?" Nhưng anh thì không thể tha thứ cho mình. Từ ngày chị mất, anh
không hề thay đổi bất cứ một vật dụng gì trong nhà, bởi mỗi đồ vật đều nhắc anh
nhớ tới chị, như thể chị vẫn còn đâu đây. Và như thể, những ngày hạnh phúc của
anh chị dường như vẫn còn rất mới.
Anh cứ tự ru ngủ mình trong một quá khứ mơ hồ để níu kéo hình
bóng của chị. Chị là mối tình đầu của anh. Anh chị yêu nhau từ thời còn ngồi
trên ghế phổ thông. Tình yêu của họ đã trải qua đủ mọi cung bậc của cảm xúc, cả
ngọt ngào lẫn đắng cay. Chị đã chờ đợi anh đến khi anh tốt nghiệp Đại học, có
việc làm ổn định rồi mới tiến tới hôn nhân. Dù tình yêu đã trải qua rất nhiều
thử thách, những tưởng rằng đã đến lúc chín muồi, nhưng hôn nhân lại là một
chuyện hoàn toàn khác.
Những ngày đầu mới cưới, cũng như bao đôi uyên ương trẻ khác,
đời sống của đôi vợ chồng trẻ rất mặn nồng, thắm thiết. Nhưng rồi, như một câu
nói hài hước nhưng đầy triết lý: “Tình yêu là ánh sao trên trời, còn hôn nhân
là cái hố mà khi mải ngắm sao người ta sa chân vào”, cuộc sống lứa đôi bắt đầu
nảy sinh bao điều phiền nhiễu, rắc rối.
Hồi ấy, dù mới ra trường nhưng anh đã có một công việc khá tốt
với mức lương mà nhiều người phải mơ ước. Anh thừa sức để lo cho gia đình một
cuộc sống sung túc, đủ đầy. Bởi vậy mà anh đề nghị chị bỏ công việc kế toán với
mức lương bèo bọt để ở nhà nghỉ ngơi, có nhiều thời gian chăm sóc cho gia đình.
Vợ anh vốn là người quảng giao, chị không muốn nghỉ việc, nhưng để chiều lòng
chồng, chị vẫn gật đầu đồng ý.
Bốn bức tường và công việc nội trợ ngày nào cũng như ngày nào
nhanh chóng khiến chị thấy nhàm chán. Cả ngày, chị chẳng có thú vui gì khác
ngoài việc ngóng chồng về. Anh trở thành mối quan tâm duy nhất của chị.
Nhưng chị lại không phải mối quan tâm duy nhất của anh. Ngoài vợ
ra, anh còn bao nhiêu chuyện khác phải lo nghĩ. Anh còn công việc, còn sự
nghiệp, còn bước đường thăng tiến. Anh không thể lúc nào cũng về nhà đúng giờ
và không tỏ ra mỏi mệt. Anh không thể tối nào cũng ăn những bữa cơm chị nấu.
Anh còn phải giao lưu, nhậu nhẹt với bạn bè, tiếp khách với cấp trên… Nhưng vợ
anh thì không thể thông cảm điều ấy. Chị yêu và lo lắng cho anh rất nhiều. Chị
sợ rằng anh uống rồi say xỉn, tự đi xe sẽ rất nguy hiểm. Chị sợ rượu bia nhiều
sẽ làm hại sức khỏe của anh.
Bởi vậy mà mỗi khi anh về muộn, chị lại liên tục gọi điện hỏi
han, nhắc nhở. Có nhiều lần, chị còn tới tận nơi anh đang uống rượu để chờ đưa
anh về. Chị không ồn ào, chỉ nhẫn nại và kiên trì quan tâm anh, nhưng với anh,
đó là cả một sự nhiễu nhương. Anh khó chịu vì sự chăm lo thái quá của vợ. Anh
xấu hổ với bạn hữu khi được vợ đưa về. Những cuộc điện thoại của chị là sự quấy
rối đối với anh. Anh cảm thấy mình mất tự do vì bị vợ “quản lý”. Giữa hai vợ
chồng bắt đầu nảy ra những cuộc cãi cọ.
Anh chị cãi nhau ngày càng nhiều hơn. Chị giận dỗi, còn anh vẫn
nhậu nhẹt như cũ. Dù biết rằng động cơ của vợ chỉ là tình yêu với mình, nhưng
anh vẫn không thể gạt khỏi đầu những nỗi bực tức, khó chịu. Chán nản cảnh chồng
vợ lạnh nhạt, anh càng đi nhiều hơn, mải miết hơn với những cuộc bia rượu. Anh
biết rằng mỗi khi trở về, chờ đón anh sẽ là bộ mặt nhăn nhó và những lời nhiếc
móc của vợ, dù rằng sau đó chị có chăm sóc anh chu đáo thế nào đi nữa, nhưng
thái độ của chị vẫn luôn khiến anh cảm thấy nặng nề.
Anh chỉ ước gì chị niềm nở chào đón anh, nói với anh những lời
yêu thương ngọt ngào, dịu dàng và trừu mến với anh như trước đây, nhưng chị đã
không làm thế. Chị đã không hiểu được nỗi lòng của anh, cũng như anh đã không
thấu hiểu cho chị. Khoảng cách giữa hai người cứ dần giãn ra trong khi tình yêu
vẫn còn sâu đậm. Không ai cố gắng để nói với ai, họ chỉ âm thầm đau khổ.
Nỗi ám ảnh không bao giờ
nguôi
Rồi vào cái đêm định mệnh ấy, anh ngồi nhậu với bạn như bao lần
khác. Càng về khuya, cuộc rượu càng vào hồi rôm rả. Khi rượu đã ngà ngà, những
người đàn ông mới nói đủ thứ trên trời, dưới bể, và chuyện gì cũng thật hấp
dẫn, hay ho và có duyên cả, bởi vậy, dù đồng hồ đã điểm sang ngày hôm sau,
nhưng vẫn chẳng ai muốn bỏ cuộc vui.
Và cũng như bao lần khác, máy điện thoại của anh rung lên bần
bật bởi những cuộc điện thoại của vợ. Anh biết, nếu nhấc máy lên, như bao lần
khác, anh sẽ nghe ở đầu dây bên kia những lời thúc giục, ca cẩm đến sốt ruột
của chị. Bởi vậy, anh nhăn nhó chuyển máy sang * im lặng rồi nhanh chóng đút
lại chiếc điện thoại vào chỗ quen thuộc của nó trong túi quần. Anh vẫn say sưa
nhậu tiếp với bạn, quyết không để những lời phàn nàn của vợ làm cuộc vui đứt
quãng. Nhưng điện thoại không ngừng rung khiến cho anh cáu kỉnh, bực tức, lầm
rầm chửi rủa, anh tắt máy. Thế là yên chuyện! Cuộc nhậu lại vào hồi say sưa,
vui vẻ.
Nhưng ở đầu dây bên kia, vợ anh đang cố gọi cho anh bằng chút
sức lực cuối cùng. Đứng trước ranh giới mong manh của sự sống và cái chết,
trong đầu chị chỉ có hình bóng của anh. Ước nguyện của chị chỉ là được nhìn
thấy anh trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, được nói với anh một lời
yêu thương cuối. Nhưng anh đã không bắt máy. Đáp lại chị chỉ có những tiếng tút
dài vô cảm đến vô tận. Chị đã không gặp được anh. Chị đã đối diện với cái chết
bằng sự cô đơn đến cùng cực. Chị đã ra đi vĩnh viễn.
Còn anh, sau cuộc nhậu trở về, anh đã say xỉn tới mức lăn ra ngủ
khi vừa bước chân về tới nhà. Anh không còn đủ tỉnh táo để nhận ra sự vắng mặt
của vợ. Nhưng giấc ngủ của anh nhanh chóng bị đánh thức bởi những tiếng gọi
thất thanh của mẹ. Mẹ anh với vẻ mặt thất thần, đôi mắt sưng húp nhòa nước báo
cho anh cái tin dữ: vợ anh đã mất vì một vụ tai nạn giao thông. Cái tin vợ chết
như một gáo nước buốt giá dội thẳng vào anh, làm tan hết hơi rượu. Anh sực
tỉnh, hoảng hốt lao đi tìm vợ. Nhưng khi anh đến thì đã quá muộn. Chị nằm đó,
hai mắt nhắm nghiền, toàn thân lạnh toát, sự sống đã rời bỏ chị, và anh tưởng
rằng nó cũng đang rời bỏ anh.
Người ta kể lại rằng chị bị một tay tài xế ngủ gật đâm phải khi
một mình ra đường giữa đêm. Anh quặn lòng khi biết lúc ấy chị đang đi tìm anh.
Thứ cuối cùng của chị người ta đưa cho anh là chiếc điện thoại xây xát. Họ bảo
rằng khi xe cấp cứu đến, chị vẫn còn khá tỉnh táo, chị giữ chặt điện thoại
trong tay và liên tục gọi, gọi đến khi chị ngất lịm và rơi vào hôn mê. Anh run
rẩy cầm chiếc điện thoại của vợ, thấy trong đó có 16 cuộc gọi đến máy của anh
và một tin nhắn còn chưa kịp gửi. Chị đã viết, vẻn vẹn rằng: “Em xin lỗi vì tất
cả. Yêu anh”.
Chỉ vài chữ ấy thôi nhưng là tất cả sức lực còn lại của chị, anh
biết điều ấy. 16 cuộc điện thoại của vợ, anh đã lạnh lùng không nghe một cuộc
nào vì nghĩ rằng đó là chuyện nhảm nhí. Giờ đây, khi đứng trước di ảnh của chị,
anh đau tới mức không thể rơi nổi nước mắt. Cả cuộc đời này, có lẽ anh sẽ chẳng
bao giờ tha thứ được cho bản thân.
No comments:
Post a Comment